Có những đêm khuya, nằm yên trong bóng tối, ta tự hỏi: “Mình có đang đi đúng không? Có ai thật sự nhìn thấy mình không?”. Không phải theo nghĩa đen, mà là cái “nhìn thấy” sâu hơn – ai đó nhìn vào tâm hồn mình, vào những tổn thương chưa lành, vào những nỗ lực thầm lặng mà mình chẳng bao giờ kể ra.

Phụ nữ ấy mà, đôi khi sống như thể mình là một điểm dừng. Người ta ghé qua, nghỉ một lát, rồi đi. Mình thì ở lại, xếp lại lòng mình, gom lại những phần vừa bị lấy đi, và tiếp tục sống – như chưa từng có ai chạm vào. Nhưng đến một lúc nào đó, mình bắt đầu hiểu: phụ nữ không sinh ra để trở thành một chặng dừng tạm. Mình không phải là một trạm nghỉ chân để ai đó thử yêu cho biết, hay một người “có cũng được, không có cũng chẳng sao”.

Chúng ta sinh ra để được chọn lựa – không phải là lựa chọn thay thế. Là để đi cùng – không phải đứng bên lề chờ được gọi tên. Và bạn biết không, mình không cần ai đó hứa hẹn trăm năm, chỉ cần người đó đủ chân thành để không khiến mọi thứ trở nên mập mờ. Một người rõ ràng trong cảm xúc, tử tế trong cách đối xử, và nghiêm túc với sự hiện diện của mình trong cuộc đời họ.

Vì dù mạnh mẽ đến đâu, trong lòng người phụ nữ vẫn luôn có một góc nhỏ mong manh. Một góc luôn khao khát được yêu – theo cách đàng hoàng nhất. Không cần cố gắng để được công nhận. Không cần phải trở nên đặc biệt hơn ai. Chỉ đơn giản là được yêu, vì chính mình – với những gì thật nhất, đầy đủ nhất.

Có người từng hỏi mình: “Làm sao để biết ai đó thật lòng?”. Mình chẳng có công thức. Nhưng mình tin, thật lòng không cần phải đoán. Thật lòng luôn rõ ràng. Và nếu ai đó khiến bạn băn khoăn mãi về vị trí của mình trong cuộc đời họ, có lẽ bạn không thật sự ở đó.

Nhiều người phụ nữ đã từng bị yêu sai, từng chịu đựng những tổn thương mà chính họ cũng không biết phải gọi tên. Họ sống trong mối quan hệ mà mình cứ phải tự hỏi: “Mình có đang yêu một người không yêu mình không?”. Nhưng rồi cũng chính những người ấy, bằng cách nào đó, học được cách yêu lại chính mình. Bằng cách nhẹ nhàng bước ra khỏi những nơi không còn chỗ cho sự trân trọng. Bằng cách ngừng cố gắng để được giữ lại – và bắt đầu giữ lấy chính mình.

Không ai cần phải xin xỏ để được yêu. Không ai cần phải tranh giành để được công nhận. Nếu tình yêu cần bạn phải làm thế, đó không còn là tình yêu – đó là một cuộc chiến mất cân bằng. Mà phụ nữ, đâu sinh ra để chiến đấu vì những điều như thế. Mình sinh ra để sống, để yêu, và để được yêu theo cách nhẹ nhàng nhất – không gồng gánh, không đánh đổi.

Bạn có thể từng là một người luôn hy sinh. Luôn lùi về sau để người khác bước lên. Luôn cố gắng làm hài lòng để giữ lại một mối quan hệ. Nhưng rồi một ngày, bạn cũng sẽ nhận ra: mình xứng đáng với một tình yêu không cần gồng lên để có. Một tình yêu khiến mình được là chính mình – mộc mạc, đủ đầy, không thiếu không thừa.

Và điều tuyệt vời là, khi bạn bắt đầu yêu lại bản thân, cuộc đời sẽ dần lọc ra những điều không xứng đáng. Những mối quan hệ nửa vời sẽ rơi rụng. Những người không trân trọng bạn sẽ tự khắc lùi lại. Vì người phụ nữ biết mình xứng đáng, luôn tỏa ra một thứ ánh sáng rất riêng – không chói lóa, nhưng âm ấm và vững vàng. Ai đủ tinh tế sẽ thấy. Ai đủ chân thành sẽ ở lại.

Chúng ta không cần quá nhiều thứ để thấy mình có giá trị. Không cần phải đạt được điều gì lớn lao, hay trở nên nổi bật giữa đám đông. Bởi chỉ riêng việc bạn sống thật, yêu thật, và vẫn giữ được sự dịu dàng sau tất cả những đổ vỡ – điều đó đã là một phép màu.

Đừng bao giờ nghĩ mình là kẻ thừa. Đừng bao giờ chấp nhận đứng bên lề chỉ vì sợ mất đi một người. Hãy chọn người khiến bạn cảm thấy mình là duy nhất – không phải vì bạn hoàn hảo, mà vì bạn xứng đáng được yêu như thể bạn là tất cả.

Phụ nữ không sinh ra để làm chặng dừng cho bất kỳ ai. Mình sinh ra để được yêu, được nhìn thấy, và được giữ lại – một cách trọn vẹn.

Vậy nên, nếu bạn đang đau, đang hoang mang, hay đang tự hỏi liệu mình có đáng giá không – thì câu trả lời là: Có. Luôn luôn là có. Bạn không cần cố gắng trở thành ai khác. Chỉ cần là bạn – một người từng trải, từng yêu, từng tổn thương, và vẫn đang chọn sống tử tế từng ngày.

Thế là đủ. Hơn cả đủ rồi đấy.

 

Yêu không cần phải dạy, giữ không cần phải nhắc – Người thương mình, sẽ tự biết cách ở lại

“Con dâu cô không hỗn, không láo gì hết… nhưng nhiều lúc làm cô không hài lòng. Mà cô thì khổ tâm lắm!”