Có những đêm, bạn nằm trên giường, mắt mở thao láo dù điện thoại đã tắt, đèn đã tắt, và thế giới ngoài kia đã chìm vào yên lặng. Chỉ có lòng bạn là còn rối ren. Rối bởi một tin nhắn không được trả lời, một cuộc gọi bị lỡ, hay chỉ đơn giản là một người mà bạn đã từng nghĩ sẽ đồng hành rất lâu – nay bỗng dưng lặng thinh.
Bạn từng là người chủ động. Không phải vì bạn không biết giữ giá. Mà vì bạn hiểu: nếu ai cũng im lặng, thì làm gì còn ai để giữ ai? Bạn từng nhắn tin trước, hỏi han trước, dịu dàng trước. Không phải vì yếu đuối, mà vì trái tim bạn còn đủ ấm để bước đến.
Người ta hay nói “chủ động là việc của con trai”. Nhưng thực ra, chủ động không có giới. Chủ động là việc của một trái tim còn đủ thương, còn đủ muốn giữ một điều gì đó đừng trôi xa khỏi lòng mình. Và nếu ai đó từng nhận được sự chủ động từ bạn, họ nên thấy mình may mắn. Vì phụ nữ khi đã trải qua đủ nhiều, sẽ chẳng còn làm điều gì chỉ vì cảm tính. Mỗi lần bước đến, là một lần họ cân nhắc rất kỹ: liệu người kia có xứng đáng để mình mềm lòng như thế không?
Bạn từng là người duy nhất giữ, người duy nhất đợi. Bạn lặng lẽ quan sát, lặng lẽ chờ đợi, lặng lẽ đau lòng. Nhưng rồi một ngày, khi bạn đủ bình tĩnh để nhìn lại, bạn nhận ra: mình đang một mình trong chính tình cảm của mình. Và thế là bạn buông tay. Không ồn ào, không trách móc. Chỉ đơn giản là không còn bước tới nữa.
Người ta nghĩ bạn hết yêu. Nhưng thực ra, bạn chỉ đang chọn yêu chính mình hơn. Bạn hiểu, tình yêu không phải là cuộc đua ai kiên trì hơn, ai nhắn tin trước nhiều hơn, hay ai nhún nhường nhiều hơn. Mà là nơi cả hai cùng nhìn về một phía. Cùng giữ. Cùng thương. Cùng chủ động.
Và nếu chỉ có một người chạy, thì dù có chạy đến đâu, cũng chỉ là sự cô đơn được kéo dài thêm một chút.
Bạn đã từng buồn, từng khóc, từng cảm thấy bản thân không đủ tốt. Từng trách mình sao cứ phải là người quan tâm trước. Nhưng rồi bạn cũng học được cách mỉm cười khi không được hồi đáp, cách gấp lại những kỳ vọng, và để lòng mình an yên hơn.
Người từng chủ động vì ai đó không phải là người yếu đuối. Họ là người đã yêu bằng cả trái tim, nhưng cũng biết khi nào nên dừng lại. Không phải vì hết yêu, mà vì biết rằng, nếu cứ tiếp tục như thế, người đau nhất sẽ chỉ là mình.
Bạn có thể từng ngốc nghếch, từng nghĩ chỉ cần đủ chân thành thì người ta sẽ hiểu. Nhưng trưởng thành dạy bạn rằng: không phải ai cũng hiểu, và không phải ai cũng muốn hiểu. Có những người chỉ muốn được yêu, nhưng không sẵn sàng yêu lại. Có những người cần bạn lúc họ buồn, nhưng lại không cần bạn khi họ vui. Có những người không tệ, chỉ là họ không dành cho bạn.
Và thế là bạn thôi không đợi nữa. Không phải vì đã quên, mà là vì đã hiểu. Hiểu rằng trái tim mình xứng đáng được đặt đúng chỗ. Hiểu rằng chủ động là đẹp, nhưng không nên là một chiều. Hiểu rằng yêu là khi cả hai cùng bước về nhau – không phải một người đi mãi về phía người kia, trong khi người đó đứng im.
Nên nếu bạn từng là người chủ động, xin đừng xấu hổ. Đó là điều đẹp nhất mà bạn từng làm. Đó là minh chứng cho sự chân thành, cho một trái tim đủ rộng để yêu mà không toan tính. Nhưng nếu hôm nay bạn chọn dừng lại, thì cũng xin đừng tự trách. Vì đó là sự lựa chọn của một người biết yêu chính mình.
Có thể bạn chưa gặp đúng người. Nhưng bạn đã học cách trở thành đúng người – cho chính mình.
Và biết đâu, một ngày nào đó, sẽ có người nhìn thấy những điều bạn từng làm vì một người khác – và trân trọng điều đó như một món quà vô giá. Người đó sẽ không để bạn phải chủ động nữa, vì họ cũng muốn bước đến bên bạn. Cùng bạn giữ, cùng bạn thương, cùng bạn đi qua những ngày dài…
Còn hôm nay, nếu lòng bạn có chút chùng lại, thì hãy để mình được nghỉ một chút. Được dịu dàng với chính mình. Vì sau tất cả, người luôn ở lại cuối cùng – vẫn là chính bạn.
Và người phụ nữ biết dừng lại, chính là người từng yêu rất sâu.
Chỉ là… giờ đây họ yêu có chọn lọc hơn thôi.






