Có những đêm, mình nằm xoay lưng lại với ánh đèn phòng, mắt mở trừng trừng nhìn vào bóng tối. Không phải vì mất ngủ, mà là vì trong đầu đang quay cuồng với đủ thứ con số: tiền điện, tiền nước, tiền học cho con, tiền khám bệnh, tiền sửa xe… Những thứ nhỏ nhỏ mà gom lại thành một cục to tổ chảng, đè nặng lên ngực đến mức chẳng còn chỗ để buồn vu vơ nữa.

Ngày còn son, mất ngủ vì một tin nhắn không hồi âm, vì một ánh mắt người ta dành cho người khác mà không phải mình. Đau lòng vì chuyện tình cảm – cái đau tưởng là tận cùng của thế giới. Nhưng giờ nghĩ lại, thấy nó nhẹ tênh. Bởi vì hiện tại, điều khiến mình ngồi thừ ra giữa trưa không phải là chuyện ai thương ai nữa, mà là sổ chi tiêu tháng này hụt mất gần triệu bạc.

Có chồng rồi mới hiểu, tình yêu không phải lúc nào cũng là những lời ngọt ngào. Đôi khi, yêu là khi chồng nhớ đóng tiền học cho con đúng hạn. Là khi thấy mình mệt, chồng tự giác dọn mâm cơm, pha cho mình ly nước cam không cần nói. Những cử chỉ nhỏ thôi, nhưng đủ làm nước mắt mình rơi xuống mà không cần lý do rõ ràng nào cả.

Là phụ nữ sau hôn nhân, nhiều khi chỉ mong có ai đó hỏi một câu đơn giản: “Em ổn không?” vào đúng lúc mình sắp gục. Không cần quà, không cần hoa – chỉ cần một cái nhìn biết mình đang yếu lòng, là đủ để vực dậy.

Mình từng là người hay viết mấy dòng truyền cảm hứng, hay nói đạo lý, khuyên người khác yêu bản thân, sống tích cực. Nhưng có những ngày, chính mình cũng không sống nổi với những điều mình từng tin. Những ngày như vậy, mình không giả vờ mạnh mẽ, chỉ lặng lẽ làm hết việc, xong ngồi thở dài một hơi.

Và rồi, lại tiếp tục. Không phải vì có gì to tát, mà vì chẳng còn lựa chọn nào khác. Vì con, vì gia đình, vì chính bản thân mình không muốn gục xuống ở cái đoạn đường mình đã đi được quá nửa.

Có người hỏi: “Có bao giờ hối hận không?”. Thật ra thì có chứ. Nhưng hối hận không có nghĩa là muốn quay lại. Chỉ là, nếu cho chọn lại, có thể mình sẽ bước chậm hơn, nghĩ kỹ hơn, thương mình nhiều hơn.

Nhưng giờ thì không còn là chuyện chọn lại nữa rồi. Mỗi ngày thức dậy, mình chọn tiếp tục. Chọn sống tử tế, chọn lặng lẽ gồng gánh những thứ mà người khác không thấy. Chọn làm chỗ dựa cho người khác, kể cả khi mình cũng muốn được dựa vào ai đó.

Có lúc thấy mệt đến mức muốn biến mất vài ngày, không điện thoại, không cơm nước, không ai gọi “mẹ ơi” hay “vợ ơi”… Chỉ muốn được là mình, đơn giản, không vai diễn. Nhưng rồi nghĩ, nếu mình thật sự biến mất, ai sẽ lo bữa sáng cho con, ai sẽ nhớ mình để nước sôi khỏi trào nồi? Và thế là lại thôi.

Phụ nữ – khi đã chọn làm mẹ, làm vợ – hình như luôn mang một bản năng lạ kỳ: luôn nhớ việc của người khác, mà quên mất mình cũng cần được yêu thương.

Nhưng cũng chính vì vậy, họ mạnh mẽ hơn bất kỳ ai. Không phải vì không biết mỏi mệt, mà là vì biết mỏi mệt cũng không được phép dừng lại.

Nếu bạn đang đọc đến đây, có thể bạn cũng từng có những đêm như vậy. Những đêm chẳng vì điều gì cụ thể mà thấy lòng mình trống rỗng. Những lúc ngồi giữa nhà, tay cầm chổi mà nước mắt tự nhiên rơi. Không vì ai, không vì điều gì quá lớn – chỉ vì mệt quá.

Không sao đâu. Thật đấy. Mình hiểu cảm giác đó. Và mình muốn nói bạn biết rằng: bạn không cô đơn. Dù có thể không ai nói ra, nhưng có rất nhiều người giống bạn – đang cố gắng, đang chịu đựng, đang sống tiếp.

Bạn không cần phải mạnh mẽ suốt. Có thể mệt, có thể khóc, có thể than thở một chút – miễn là, sau đó, bạn vẫn chọn bước tiếp.

Vì hạnh phúc không phải là không có gánh nặng. Mà là có ai đó hiểu được bạn đang gồng gánh những gì, và sẵn sàng đi cùng bạn – kể cả khi không thể giúp được gì nhiều.

Nếu bạn đang thấy lòng mình nặng nề, thử ngồi xuống, viết vài dòng. Không cần hay, không cần đúng – chỉ cần thật. Viết cho chính mình, không phải để ai đọc. Đôi khi, chỉ cần thả ra một chút, là lòng mình nhẹ hơn rất nhiều rồi.

Cuộc sống này, ai cũng có những giai đoạn thấy mình chông chênh. Quan trọng là, khi đi qua rồi, bạn nhìn lại và thấy: mình đã không bỏ cuộc. Và đó là đủ để tự hào rồi, đúng không?

 

Phụ nữ trưởng thành không cần lời hứa, chỉ cần sự tử tế. Mạnh mẽ không phải vì muốn, mà vì phải học cách không gục ngã