Có những điều nghe qua tưởng như chuyện nhà người ta. Nhưng càng đọc, càng nghe, lại càng thấy đâu đó thấp thoáng chính mình – trong một buổi tối yên tĩnh, khi con đã ngủ, chồng cũng nằm yên bên cạnh, và mình thì nằm trằn trọc, nghĩ mãi về những điều không dễ nói ra.
Có chị từng kể, chồng đi làm về, đưa vợ 2 triệu. Chỉ 2 triệu để tiêu trong tháng. Phần còn lại, chồng bảo, mẹ anh giữ hộ. Vì mẹ dặn: “Vợ biết gì mà giữ tiền. Để mẹ lo.”
Nghe mà nhói. Nhói như bị chạm vào cái gì đó rất riêng, rất quen.
2 triệu. Với giá cả bây giờ, mua mấy bịch bỉm, vài hộp sữa là hết. Vậy còn tiền ăn, tiền học, tiền thuốc, tiền đủ thứ…? Lỡ con ốm thì sao? Lỡ cái tủ lạnh chết máy thì sao? Lỡ có một ngày, chỉ muốn đi đâu đó cho nhẹ lòng thì sao?
Không ai nói thẳng, nhưng trong ánh mắt chị, mình thấy một nỗi tủi thân không tên. Chị bảo: “Tiền ấy là chồng mình làm ra. Mà chồng mình cũng là người ngủ cùng mình mỗi đêm. Mà mỗi khi cần tiền, lại phải hỏi… mẹ chồng. Kỳ lạ ha?”
Cái cảm giác không được tự quyết với cuộc sống của mình, nó âm ỉ, nó mệt mỏi, nó khiến người ta nhỏ lại từng chút một. Dần dà, chị không dám mơ gì lớn lao. Chỉ mong được hỏi ý kiến, được góp tiếng nói trong cái mái nhà mà mình vẫn đang cố gắng giữ gìn mỗi ngày.
Chị kể xong, có người đàn ông ngồi bên lặng lẽ gật đầu. Ảnh nói: “Nếu là anh, anh không để vợ mình phải sống như vậy.” Một câu nói rất nhẹ. Không cao trào. Không anh hùng. Nhưng nghe xong, lòng tự nhiên dịu lại.
“Thương vợ chưa đủ, thì thương lấy con. Cái nhà này phải do mình dựng lên, chứ không thể là người khác điều khiển hộ.”
Ừ. Gia đình không phải là ván bài mà mỗi bên giành giật nhau từng con số. Cũng không phải cuộc chiến giữa vợ và mẹ.
Hiếu với cha mẹ là điều đúng. Nhưng hiếu là để trân trọng, không phải để phó mặc. Người vợ không cần cầm hết tiền. Nhưng cần có tiếng nói. Cần được tin tưởng. Cần được đặt vào vị trí ngang hàng trong mối quan hệ – nơi hai người cùng xây, cùng giữ.
Tiền bạc, xét cho cùng, là công cụ – nhưng cũng là biểu hiện rõ ràng nhất cho thấy ai đang nắm quyền chủ động trong cuộc sống chung.
Người phụ nữ không cần nhiều. Chỉ cần được hỏi: “Em thấy sao?”, được nghe: “Mình bàn với nhau nhé.”
Nghe thì đơn giản. Nhưng có khi mất cả một đời người để một người vợ được nghe điều đó từ chồng mình.
Nếu bạn từng là người phụ nữ ấy – từng ngồi trong góc bếp nhỏ, bóp trán tính toán từng đồng, từng hỏi chồng: “Anh còn tiền không?” mỗi khi cần mua thuốc cho con – thì chắc bạn hiểu… cảm giác không cầm tiền cũng đồng nghĩa với không cầm cuộc sống của mình trong tay.
Không ai bắt buộc phải mạnh mẽ suốt đời. Nhưng nếu đã từng yếu đuối, từng đau, thì sẽ hiểu: mạnh mẽ là thứ phải học, từng chút, từng chút một.
Cầm được tiền không khiến mình trở nên ích kỷ. Mà là để biết rõ: mình có thể tự lo khi cần. Có thể chủ động cho một điều bất ngờ. Có thể cười tươi khi thấy con đòi ăn kem, mà không phải lo đến mấy đồng còn lại trong ví.
Và điều quan trọng nhất: mình có thể góp tiếng nói vào chính cuộc đời của mình.
Đừng để ai đó nói rằng bạn không biết giữ tiền, chỉ vì bạn chưa từng được giữ. Đừng để cuộc sống của mình bị viết bởi người khác, chỉ vì bạn không cầm cây bút trong tay.
Ai cũng có một lần đầu yếu đuối, một lần đầu chịu đựng. Nhưng mong là, sau lần đó, bạn đủ can đảm để đứng lên, để nói: “Em cũng có quyền quyết định. Đây là nhà của em, là cuộc sống của em.”
Mình viết những dòng này không phải để trách ai, hay dạy ai. Mình chỉ kể, như một người bạn từng trải, từng tủi, từng đau… giờ đã hiểu chút ít về cách nắm lại tay mình cho chặt.
Vì có những điều, khi viết ra rồi, lòng sẽ nhẹ hơn.
Còn bạn, đã từng có câu chuyện giống vậy chưa? Nếu có, hy vọng bạn biết: bạn không cô đơn đâu.
Khi phụ nữ không cần ai châm lửa nữa. Bình yên là thứ em chọn, không phải em có sẵn






