Ngày còn trẻ, mình nghĩ tình yêu là tất cả. Rằng chỉ cần hai người yêu nhau thật lòng, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Có người từng hỏi: “Sao em không chọn người có điều kiện hơn?” Mình cười, tưởng mình cao thượng, tưởng đó là lý tưởng sống đẹp đẽ. Nhưng giờ nghĩ lại, mình chỉ thấy… ngây thơ.

Tình yêu, nếu không đặt trên nền của sự trưởng thành và ổn định, thì chỉ giống như căn nhà không móng. Có thể rất đẹp, rất ấm, nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ lung lay. Mình đã từng chọn ở bên một người chẳng có gì trong tay, chỉ vì câu “có nhau là đủ rồi”. Nghe lãng mạn đấy, nhưng đời thực thì phũ phàng hơn nhiều.

Người ấy không có sự nghiệp, không có định hướng, không có khả năng gá

nh vác. Mình gồng lên, mình cáng đáng, mình nhủ: “Thôi thì mình cố gắng thêm một chút…” Nhưng rồi người ấy cũng không giữ nổi sự chung thủy. Cái cảm giác lúc đó, không giận dữ, không thù hằn… chỉ thấy thương chính mình. Thương vì đã từng nghĩ rằng yêu là đủ.

Giờ mà ai đó nói phụ nữ thực dụng khi chọn người có điều kiện, thì mình chỉ muốn nói: thực dụng cũng được, miễn là sống an toàn, miễn là không phải nơm nớp lo “hôm nay ăn gì, mai lấy đâu trả tiền học cho con”. Chẳng ai muốn yêu vì tiền, nhưng ai cũng cần một nơi đủ vững để dựa vào khi mỏi mệt.

Tiền không phải là tất cả, nhưng tiền tạo ra sự an tâm. Còn đàn ông, đôi khi chỉ tạo ra kỳ vọng… rồi để lại vỡ mộng. Mình không còn trách móc ai nữa. Chỉ là sau tất cả, mình hiểu ra: yêu thôi thì chưa đủ. Cần yêu một cách tỉnh táo, yêu trong khi vẫn biết tự bảo vệ mình.

Có chồng rồi, có con rồi, mình càng thấm hơn cái điều ngày trước không ai dạy: một người đàn ông yêu vợ, không phải là người hay nói lời ngọt ngào. Mà là người không để vợ phải đi làm rồi về làm tiếp. Là người không để vợ sống trong cảnh thiếu thốn mà vẫn phải gồng gánh một mình. Là người biết lo, biết nghĩ, và biết đứng ra làm chỗ dựa chứ không phải chỉ biết tạo áp lực.

Phụ nữ có thể dại một lần, nhưng đừng dại mãi. Có thương cũng phải biết tính. Có yêu cũng phải đủ tỉnh. Tình cảm, nếu không có trách nhiệm và khả năng song hành, thì chỉ là một loại cảm xúc thoáng qua. Cuộc sống này cần nhiều hơn một cái ôm, nhiều hơn những lời hứa.

Nhiều đêm ngồi nghĩ lại, mình không còn buồn nữa. Chỉ thấy nhẹ nhàng, vì ít ra, mình cũng đã học được bài học mà không phải ai cũng có cơ hội học sớm. Rằng khi yêu, đừng quên mình. Đừng vì một người mà lãng quên hết những điều mình xứng đáng có.

Thật ra, ai trong chúng ta cũng đã từng mù quáng, từng bất chấp, từng đặt tất cả vào một người. Không có gì sai cả. Chỉ là, hãy để những lần vấp ngã đó khiến mình khôn hơn, chứ đừng khiến mình mất niềm tin.

Giờ nếu được chọn lại, mình vẫn sẽ yêu, nhưng sẽ yêu theo một cách khác. Một cách tỉnh táo, vững vàng, và không đánh mất chính mình trong tình yêu đó.

Phụ nữ, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng mong có một nơi để tựa vào. Nhưng nếu không ai cho bạn chỗ tựa ấy, thì cũng đừng ngại tự đứng vững. Vì một người phụ nữ biết tự lo, tự yêu lấy mình… là người mà không ai có thể dễ dàng làm tổn thương thêm lần nữa.

Có thể, bạn đang ở trong một giai đoạn khó khăn, hoang mang. Có thể bạn vừa rời xa một người từng nghĩ là “cả thế giới”. Nhưng rồi bạn sẽ ổn thôi. Thật đấy. Một ngày nào đó, bạn sẽ ngồi xuống, uống một ly trà, mỉm cười và nghĩ: “À, mình đã từng dại khờ như thế… nhưng giờ mình biết rồi.”

Ở lại với người khiến bạn bình yên, không phải gồng mình. Yêu ai đó, đừng quên yêu chính mình