Nhiều lúc cũng tự hỏi…
Có phải vì mình quá hiểu chuyện, nên mới thấy mệt không?
Là cái kiểu, chỉ cần nhìn ánh mắt người ta, mình đã đoán được hôm nay họ mệt cỡ nào. Chỉ cần nghe vài câu ngắn ngủi, đã biết đối phương đang giấu điều gì. Mình thấu cảm tốt, nên dần dần, ai cũng đến kể chuyện buồn, gửi gắm mỏi mệt, rồi vô tình xem mình là chỗ để dựa.
Nhưng mình thì tựa vào đâu?
Chẳng ai bắt mình phải sống mạnh mẽ. Nhưng khi mình đã quen tự lo, tự đứng vững, tự chữa lành… thì cả thế giới cũng mặc định rằng: “À, người này ổn rồi.” Không cần hỏi han, không cần lo lắng. Mình bước qua những ngày chênh vênh bằng cách im lặng, cười nhẹ, và tỏ ra bình thường.
Rồi đến lúc ngồi lặng một mình, mới thấy… lâu lắm rồi, chẳng ai hỏi: “Dạo này em có ổn không?”
Không ai cố tình làm tổn thương. Nhưng cũng chẳng ai thực sự đủ để thấy rằng, đằng sau ánh mắt tỉnh táo kia là một người đang mỏi mệt. Mình cười, họ nghĩ mình vui. Mình chăm sóc người khác, họ nghĩ mình không cần được chăm sóc lại.
Thành ra, mình cứ thế mà sống.
Nhiều khi cũng chỉ mong có ai đó, một lần thôi, nhìn thẳng vào mắt mình và nói: “Thôi, em không cần cố nữa.”
Chỉ vậy thôi.
Nhưng rồi lại tự nhủ: “Mình quen rồi. Có gì đâu.”
Cứ thế, cảm xúc bị đẩy lùi ra sau tất cả những thứ phải lo, phải nghĩ, phải làm. Làm con ngoan, làm người vợ biết điều, làm đồng nghiệp gọn gàng, làm bạn bè tử tế… Nhưng đến khi ngồi đối diện với chính mình trong gương, lại không biết mình đang muốn gì.
Có những buổi tối về nhà, không ai chờ, không ai hỏi, không ai phiền. Cứ ngỡ đó là tự do, nhưng hóa ra là cô độc. Cô độc kiểu không ai sai, không ai tệ, nhưng vẫn thấy buồn.
Không phải buồn vì điều gì cụ thể, mà là một nỗi buồn âm ỉ – của việc sống lâu với điều mình không còn thấy vui, nhưng vẫn chưa đủ dũng khí để rời đi.
Mình từng giỏi chịu đựng đến mức… quên mất mình từng là ai. Từng thích gì, từng cần gì. Mỗi ngày đi qua như một chiếc bóng hiền lành, đúng mực. Không nổi giận, không trách móc, không đòi hỏi. Nhưng cũng không còn tha thiết điều gì.
Và khổ nhất, không phải vì ai đó không thương mình.
Mà vì chính mình đã không thương lấy mình.
Mình từng dạy người khác sống tích cực, từng khuyên bạn bè đừng ép bản thân quá. Từng nói ra những câu an ủi rất hay – dành cho người khác. Nhưng khi đến lượt mình, lại nhẫn nại sống trong một nhịp điệu mà mình biết rõ là không hạnh phúc. Như thể, vì đã quen với việc làm chỗ dựa, nên thấy kỳ cục nếu có lúc mình yếu đuối.
Giờ thì chỉ mong được sống chậm lại một chút. Dịu với người khác một phần, thì dịu với chính mình ba phần. Tập buông mấy điều cũ kỹ không còn phù hợp. Tập bước đi dù chân run. Tập nói “không” với những thứ khiến mình thấy bé lại.
Không cần ai vỗ vai hay động viên thật to. Chỉ cần chính mình biết: không sao, mình đang học cách sống tốt hơn. Mỗi ngày, một chút. Dù có chậm.
Bình yên, rốt cuộc không nằm ở việc có ai đó luôn ở bên. Mà là khi mình biết rõ: mình đang đi về đâu, và không phản bội bản thân thêm một lần nào nữa.
Chăm sóc người khác là điều tốt.
Nhưng chăm sóc chính mình – là điều cần.
Cũng như cây phải có rễ, hoa phải có đất, người cũng cần có nơi để trở về – mà nơi đó, ít nhất phải là sự tử tế với chính mình.
Từ nay, hãy tập yêu mình – bằng cái cách mình từng yêu người khác. Lặng lẽ, kiên nhẫn, và đủ đầy.
Mình không cần hoàn hảo. Chỉ cần đủ thật với chính mình.
Và nếu một ngày nào đó bạn thấy mỏi, hãy nhớ rằng… bạn không cần cố nữa. Bạn chỉ cần thở. Rồi từ từ, mọi thứ sẽ dịu lại.
Như cách một người từng trải đã đi qua cơn bão, và ngồi xuống kể bạn nghe về nắng sau mưa






