Có những đêm, nằm yên bên con, chợt thấy lòng mình mềm ra. Không phải vì điều gì quá lớn lao, mà chỉ là một hơi thở nhỏ cạnh bên, một cái tay bé xíu quờ tìm hơi mẹ trong giấc ngủ. Mình thấy yên. Nhưng cũng thấy đau.
Đau vì bỗng nhớ ra, đã bao lâu rồi mình sống mà không thật sự sống cho riêng mình. Từ lúc có con, mọi điều bỗng dưng trở nên không còn là chuyện riêng giữa hai người lớn nữa. Trước kia, khi chỉ là một người phụ nữ – không phải mẹ – tổn thương đến đâu cũng chỉ một mình chịu. Khóc một trận, ngủ một đêm, rồi lại đứng dậy. Nhưng bây giờ, ánh mắt con dõi theo mỗi ngày, khiến mọi lựa chọn trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Không phải lúc nào cũng là cãi vã, cũng không hẳn là nước mắt. Có những ngày, cả nhà yên như tờ, nhưng trong lòng mình rối như tơ vò. Có những lúc mình hỏi: “Nếu không có con, liệu mình có đủ dũng cảm để rời đi khỏi những điều không còn là niềm vui?” Rồi lại tự nhủ: “Con ở đây. Mình không thể sống như thể chỉ còn một mình được nữa.”
Làm mẹ, là học cách chịu đựng trong im lặng, nhưng vẫn phải dịu dàng. Là mỗi lần muốn nổi giận thì phải ngó sang khuôn mặt ngây thơ đang chơi đùa kia mà hít một hơi thật sâu. Là mỗi đêm nằm cạnh con, nghe tiếng thở đều đều mà lòng chùng xuống. Mỗi cái ôm của con như một liều thuốc, giúp mình quên đi những gì đang khiến mình rối bời. Nhưng cũng chính sự ngây thơ đó khiến mình thấy xót. Xót cho con, vì phải lớn lên trong một mái nhà mà hạnh phúc đôi khi chỉ được níu giữ bằng sự im lặng.
Thương con nhiều đến mức… chẳng biết làm sao cho đúng. Ở lại, sợ con lớn lên với một thứ gọi là tình yêu nhưng lại không đủ đầy. Ra đi, sợ con thiếu hơi ấm gia đình, thiếu một hình ảnh trọn vẹn của “bố mẹ”. Mọi điều đều khó. Mọi quyết định đều khiến tim mình đau một nhịp. Nhưng vẫn gồng. Vẫn cố gắng. Không phải vì mình, mà vì con. Mình không muốn con phải gánh những điều mà lẽ ra người lớn phải xử lý với nhau.
Có một điều không ai dạy, nhưng tự khắc làm mẹ rồi sẽ hiểu: con không cần một mái nhà hoàn hảo, con cầnmột người mẹ biết yêu mình đúng cách. Có thể mẹ không đủ giỏi để giữ mọi thứ nguyên vẹn, nhưng mẹ sẽ không để con phải chịu tổn thương vì những điều không thuộc về con.
Vì thế, dù là chọn ở lại hay chọn rời đi, dù là tiếp tục nhẫn nhịn hay can đảm bước ra… thì điều quan trọng nhất, là con không phải là lý do để mình chịu đựng, mà là lý do để mình sống sao cho xứng đáng với tình yêu vô điều kiện con dành cho.
Nếu hôm nay, bạn đang ở giữa ranh giới của cố gắng và buông tay… chỉ xin nhắc nhỏ một điều, không phải để khuyên, chỉ là để bạn nhớ:
Hãy thương con, nhưng cũng đừng quên thương lấy chính mình.
Vì khi mẹ biết thương mình, mẹ mới có đủ sức để thương con cho trọn vẹn. Khi mẹ bình yên, con mới học được cách sống một cuộc đời tử tế. Khi mẹ mạnh mẽ, con sẽ tin rằng, dẫu thế giới có thế nào đi nữa, chỉ cần bên mẹ – là đủ.
Mỗi người phụ nữ sau khi làm mẹ, đều học lại cách sống. Học lại cách yêu. Học lại cách tha thứ – cho người, và cho chính mình. Và đôi khi, học lại cả cách mỉm cười, trong những ngày lòng chẳng thấy vui.
Không ai mong mình trở thành siêu nhân. Chỉ cần mỗi ngày, thức dậy và vẫn chọn bước tiếp. Vẫn chọn dịu dàng, vẫn chọn cố gắng. Không phải vì mình không biết đau, mà là vì biết đau rồi – nên càng trân trọng hơn những phút giây an yên bên con.
Và bạn biết không, thật ra con không cần một người mẹ hoàn hảo. Chỉ cần mẹ là mẹ thôi – là đã đủ rồi.






