Có những mỏi mệt không đến từ công việc, mà đến từ chỗ lòng mình đã không còn yêu thứ mình đang làm, nơi mình đang sống, và cả người đang ở cạnh. Một cảm giác trống rỗng rất lặng, rất sâu, không ồn ào nhưng dai dẳng. Như thể trong lòng có một khoảng không gian cũ kỹ, bụi phủ, lâu ngày chẳng ai bước vào, kể cả chính mình.

Là phụ nữ, mà lại là phụ nữ đã có gia đình, có con, có trách nhiệm – nhiều lúc thấy mình giống như cái chốt cửa, luôn phải ở đó, giữ mọi thứ khép lại. Mệt thì cũng chỉ dám thở dài trong đầu, miệng vẫn cười, tay vẫn làm, chân vẫn chạy. Không ai hỏi, vì nghĩ mình quen giỏi rồi. Mà có ai hỏi, cũng chỉ cười bảo: “Không sao, quen rồi mà.”

Nhưng quen không có nghĩa là không mỏi. Quen không có nghĩa là không muốn buông. Quen không có nghĩa là không từng đứng giữa bếp, tay đang gấp quần áo cho con mà mắt cay xè vì một nỗi buồn không gọi tên.

Mệt nhất là khi sống quá lâu trong những điều mình không còn thuộc về, vậy mà vẫn phải cố, vì sợ thay đổi, vì thương con, vì lo đủ thứ điều tiếng, vì nghĩ mình cần “chịu thêm một chút nữa”. Nhưng cái “thêm một chút” đó, nhiều khi là chạm giới hạn.

Có lần, đang rửa bát, tôi tự dưng thấy nước mắt rơi. Không phải vì ai làm tổn thương, mà vì chính mình đã bỏ rơi cảm xúc của mình quá lâu. Tự dưng thấy thương bản thân ghê gớm. Thương vì đã từng rất mạnh mẽ, và thương vì lúc ấy… quá yếu lòng.

Cũng có những hôm, tôi ngồi bên mâm cơm mình nấu, bên người mình từng yêu rất nhiều… mà lòng lạnh như chưa từng có kỷ niệm. Không phải vì hết yêu, mà vì yêu hoài mà không còn thấy hồi đáp. Có một kiểu cô đơn là sống bên cạnh người khác, mà vẫn thấy mình lạc lõng.

Rồi tôi nhận ra, mình đã nhịn nhiều hơn mình nghĩ. Nhịn những điều sai, nhịn những lời không công bằng, nhịn cả những lần đáng ra phải lên tiếng. Và nguy hiểm nhất – là nhịn cả mong muốn được sống đúng với cảm xúc của mình.

Nhưng bạn biết không, dù mệt, dù trống rỗng, lòng tôi chưa bao giờ tắt hẳn hy vọng. Vẫn có lúc, giữa đêm yên, tôi thấy trong lòng mình còn một đốm lửa nhỏ. Nhỏ thôi, nhưng không tắt. Lúc ấy, tôi tự nhủ: “Mình chưa được phép bỏ cuộc. Vì mình còn con. Còn chính mình. Cần mình mạnh mẽ nhưng cũng dịu dàng.”

Tự chữa lành không phải là giấu đi tất cả. Mà là học cách đối diện với những phần mình từng muốn trốn. Là dám thú nhận: “Tôi từng lạc hướng. Tôi từng giả vờ ổn.” Là dám buông khi mỏi. Dám nghỉ ngơi khi kiệt sức. Và quan trọng nhất, là dám yêu lại chính mình.

Có một ngày, tôi học được cách ngồi im, không làm gì cả – chỉ để lắng nghe mình. Hóa ra mình đã quá lâu không hỏi bản thân: “Hôm nay em ổn không? Em có mệt không?”

Người ta hay bảo: phải mạnh mẽ lên. Nhưng tôi thì nghĩ… mạnh mẽ không có nghĩa là không được buồn. Mạnh mẽ là biết mình đang buồn, nhưng vẫn lựa chọn không làm tổn thương ai – kể cả chính mình.

Chúng ta không cần lúc nào cũng giỏi. Chỉ cần tử tế với bản thân. Nhẹ nhàng với chính mình. Khi mỏi – thì nghỉ. Khi đau – thì xoa. Khi muốn khóc – thì cứ khóc, đừng nuốt nước mắt vào trong chỉ vì sợ người ta thấy mình yếu đuối.

Tôi tin, ai rồi cũng sẽ qua được những ngày lòng rối như tơ. Nhưng trước khi qua được, hãy cứ cho phép mình bước chậm lại một chút. Để lắng nghe. Để chạm vào những vết xước chưa lành. Để hiểu rằng: mình vẫn đang sống. Mình xứng đáng được sống một đời không oán trách.

Không cần phải chạy nhanh. Không cần phải gồng. Chỉ cần đủ chân thành để ở lại bên chính mình. Chỉ cần dám nói: “Thôi nè… đừng cố nữa. Mình xứng đáng được sống nhẹ lòng hơn.”

Và nếu bạn đang đọc đến đây… thì có lẽ, đâu đó trong bạn cũng từng lạc lối. Cũng từng giả vờ ổn. Cũng từng đếm từng đêm dài không ngủ. Nhưng bạn ơi, bạn vẫn ở đây, vẫn sống, vẫn tìm về những điều lành. Thế đã là đủ can đảm rồi.

Chúng ta không cần là người phụ nữ hoàn hảo. Chỉ cần là một người phụ nữ… vẫn còn biết thương mình.

 

Có những tổn thương, mẹ giấu sau nụ cười dành cho con. Vì con ở đây… nên mẹ học cách kiên cường trong im lặng