Người ta hay nói, phụ nữ khi yêu thường dại. Nhưng thật ra, họ không dại. Họ chỉ thương quá nhiều.
Có những người phụ nữ, từng bước qua tuổi trẻ bằng cả một lòng tin trọn vẹn vào tình yêu. Tin rằng, nếu mình đủ tốt, đủ hi sinh, đủ chân thành… thì người kia sẽ nhận ra và đáp lại. Nhưng đời không vận hành bằng cảm xúc một phía. Không phải cứ cho đi là sẽ được nhận lại. Và cũng không phải ai cũng biết trân trọng những điều đơn giản nhưng sâu sắc nhất.
Cô ấy từng là một người phụ nữ cố chấp. Cố giữ một mối quan hệ dù lòng mình đã rạn. Cố nhẫn nhịn vì sợ làm người kia buồn. Cố gồng gánh những tổn thương, với một niềm tin ngây dại rằng chỉ cần yêu đủ nhiều, thì người ta sẽ hiểu. Sẽ ở lại. Sẽ thay đổi.
Ừ thì… thương quá nên mới cố. Thương quá nên mới không nỡ dừng lại.
Có những đêm nằm một mình, nước mắt lặng lẽ chảy xuống gối, nhưng sáng hôm sau vẫn cười, vẫn nấu ăn, vẫn nhắn tin hỏi han, vẫn đóng vai một người phụ nữ mạnh mẽ, biết điều và bao dung. Không phải vì không đau. Mà vì sợ… nếu mình buông, thì mọi thứ thật sự tan vỡ. Nếu mình không cố, thì ai sẽ giữ đây?
Có những lần, lòng đã muốn rời đi từ lâu, nhưng chân vẫn chọn ở lại. Chỉ vì một ánh mắt, một câu xin lỗi, một nụ cười cũ… khiến lòng mềm đi.
Thương cho những người phụ nữ sống cả đời trong lặng thinh, nuốt vào từng nỗi tủi thân, chỉ vì không muốn làm phiền ai. Họ không lên tiếng, không oán trách, không đổ lỗi. Họ chọn cách nhẫn nhịn, cam chịu, với một sự tử tế đầy mỏi mệt.
Họ tha thứ, rồi lại tha thứ thêm lần nữa. Họ xoa dịu bản thân bằng những lý do mơ hồ: “Chắc anh ấy mệt”, “Chắc anh ấy không cố ý”, “Chắc ngày mai sẽ khác…”
Nhưng rồi… ngày mai cũng chỉ lặp lại những điều cũ. Và họ, lại tự chữa lành một mình.
Đến một lúc, cô ấy hiểu: Phụ nữ mạnh mẽ không phải là người chịu đựng giỏi, mà là người dám bước ra đúng lúc. Không phải vì không còn yêu, mà là vì không thể cứ yêu mãi một người không biết giữ. Và cũng không thể cứ mãi quên mình để giữ lấy người khác.
Cô chọn dừng lại. Không trách, không oán, không cần ai thương hại. Chỉ lặng lẽ rút lòng mình khỏi một nơi đã quá lạnh, để dành lại một phần ấm áp cho chính cô.
Dứt khoát một lần, đau một lần… nhưng rồi thôi.
Vì cô xứng đáng với một tình yêu không khiến mình phải im lặng để được bình yên. Không khiến mình phải nhỏ lại để vừa với trái tim của ai khác. Một tình yêu mà cô được là chính mình, được lắng nghe, được tôn trọng và nâng niu đúng nghĩa.
Cô bắt đầu học cách yêu lại chính mình. Từ những điều nhỏ nhất. Một bữa cơm cô nấu cho riêng mình. Một bản nhạc yêu thích cô bật lúc khuya. Một chuyến đi không cần chờ ai đồng hành.
Cô học cách chấp nhận rằng: có những điều không phải cứ cố là giữ được. Có những người không phải cứ thương là sẽ ở lại. Và có những đoạn đường, buộc phải bước một mình, để tìm lại chính mình.
Cô không còn là người phụ nữ của ngày xưa. Không còn mong manh theo kiểu dễ vỡ. Mà là mong manh theo kiểu: đã từng vỡ, nên bây giờ biết cách ôm lấy mình chặt hơn.
Cô từng đau, giờ biết rồi.
Biết rằng, hạnh phúc thật ra không nằm ở việc có ai bên cạnh, mà là lòng mình có bình yên không. Có còn phải gồng gánh gì nữa không. Biết rằng, chẳng ai có thể thương mình đúng cách, nếu chính mình còn không biết cách yêu lấy bản thân.
Bài học nào cũng có giá của nó. Và đôi khi, cái giá đó là vài năm thanh xuân, là vài lần đêm trắng, là vài vết sẹo chẳng ai thấy.
Nhưng rồi cô sẽ ổn thôi.
Vì cô đang từng chút, từng chút một… trở về làm một người phụ nữ biết yêu, nhưng cũng biết dừng. Biết thương người, nhưng không quên thương mình.
Và điều đó, chính là thứ mạnh mẽ nhất mà cô từng làm được.
Một ngày nào đó, em sẽ nhớ lại mình từng rực rỡ ra sao. Yêu sai người, không có nghĩa là em sai






