Có những đêm, nằm giữa tiếng quạt máy lặng lẽ và ánh đèn ngủ vàng dịu, em chợt nghĩ về một kiểu đàn ông rất khác. Không ồn ào, không giỏi thả thính, không khéo ăn nói hay biết cách “tạo cảm giác an toàn” bằng vài câu ngọt ngào đã học thuộc lòng từ đâu đó trên mạng.
Mà là một người… lặng lẽ mà vững vàng. Một người khiến em không cần phải băn khoăn về định nghĩa của sự “chung thủy” nữa.
Em đã từng đi qua nhiều kiểu rung động. Có những người đến như cơn mưa rào, mát lạnh, ngỡ là gột rửa được mọi mỏi mệt. Nhưng rồi mưa qua, trời lại oi. Cũng có những người làm tim em lỡ một nhịp chỉ vì một câu nói, một ánh mắt. Nhưng khi ở bên họ, em lại thấy chính mình lúc nào cũng phải cố gắng để không bị quên lãng.
Cho đến khi em gặp một người… chẳng cần nhiều lời. Anh không giỏi nói chuyện. Anh không hay gửi tin nhắn mỗi sáng tối. Nhưng anh chưa bao giờ biến mất. Anh chỉ bận công việc, rồi đến phòng gym, về nhà nấu cơm, và dành thời gian cho em. Không drama. Không hứa hẹn. Chỉ là… luôn hiện diện.
Sự hiện diện đó, hóa ra lại là điều khiến người phụ nữ cảm thấy an toàn nhất. Không phải bằng những lời cam đoan, mà bằng cách sống của anh. Bằng việc anh giữ ranh giới với người khác. Bằng việc anh từ chối những cuộc trò chuyện mập mờ chỉ để cho vui. Bằng cách anh không để bản thân trở thành người đàn ông mà ai cũng có thể dễ dàng thân thiết.
Ngày trước, em từng nghĩ đàn ông hấp dẫn là phải tự tin, nói chuyện có duyên, phải biết cách làm cho người khác cảm thấy được chú ý. Nhưng sau nhiều lần vỡ ra, em mới hiểu: hấp dẫn nhất, là khi họ biết giữ mình. Biết điều gì nên – không phải vì sợ, mà vì tôn trọng chính họ và cả người đi cạnh.
Có một kiểu đàn ông… khiến em thấy mình được tôn trọng chỉ bằng cách họ sống. Họ không cần kiểm soát, cũng không khiến mình phải kiểm tra điện thoại, cũng chẳng cần phải ghen tuông. Vì anh đã chọn an toàn, không phải vì em bắt buộc – mà vì đó là nguyên tắc sống của anh.
Cái cảm giác đó… như được bước vào một căn nhà không quá sang trọng, nhưng luôn sạch sẽ, yên ấm. Ở đó, em không cần phải nhón chân, cũng không phải dè chừng. Chỉ cần là chính mình. Và biết rằng, mình được trân trọng.
Em không biết có bao nhiêu người đàn ô
ng như thế ngoài kia. Nhưng em biết, không dễ để gặp được họ. Không phải vì họ quá hiếm, mà vì họ không phô trương. Họ âm thầm sống theo cách tử tế nhất mà họ có thể. Không phô diễn, không lấp lánh. Nhưng một khi ta gặp, sẽ hiểu: để một người phụ nữ cảm thấy được yêu thương thật sự, không phải bằng cách nói mỗi ngày “anh yêu em”, mà bằng cách để cô ấy chưa từng có lý do để nghi ngờ.
Khi em kể chuyện này, không phải để ca ngợi một ai đó. Cũng không phải để nói rằng phụ nữ nên chờ đợi một kiểu người hoàn hảo. Mà là để nhắn với những ai đang thấy mình mệt mỏi vì phải “cạnh tranh” trong tình yêu, hoặc phải gồng lên để giữ một người lại – rằng: nếu phải cố quá, có khi là sai người.
Một người đàn ông thật sự phù hợp sẽ không khiến ta luôn bất an. Không bắt ta phải đoán xem hôm nay họ vui hay buồn, còn thương hay đã chán. Họ yên tĩnh, nhưng không mập mờ. Họ kiệm lời, nhưng đủ rõ ràng.
Có những buổi tối, em nghĩ lại: hoá ra, thứ em cần không phải là cảm giác được yêu đến phát cuồng. Mà là cảm giác được yên lòng.
Yên lòng mà sống. Yên lòng mà bước bên nhau, qua đủ những biến động của cuộc đời, mà không phải nắm quá chặt cũng chẳng sợ lạc mất.
Nếu bây giờ em có thể nhắn nhủ gì đó với một cô gái đang thấy mình chơi vơi giữa một mối quan hệ không rõ ràng, thì có lẽ em sẽ chỉ nói: Đừng chọn người khiến em phải thắc mắc quá nhiều. Chọn người khiến em thấy… nhẹ lòng.
Bởi vì, đến cuối cùng, mình yêu nhau – đâu phải để khổ sở thêm. Mà là để bình yên hơn.






