Người ta hay bảo: không lấy chồng thì khổ về già. Mà lấy chồng thì… khổ từ lúc lấy đến già.
Ủa là sao?

Cũng từng ngồi giữa một đám cưới, nghe cô dì chú bác xì xào “con gái mà không lấy chồng, sau này ai lo?”. Lúc đó cũng thấy… ừ ha, nghe hợp lý quá chứ. Thế là gật đầu lấy đại, lấy vì đúng tuổi, lấy vì ai cũng nói nên lấy, chứ chẳng kịp hỏi lòng mình có sẵn sàng chưa.

Rồi một ngày, tỉnh dậy giữa cuộc hôn nhân y như món ăn nêm sai từ đầu: không dở tới mức bỏ đi, nhưng cũng chẳng ngon đến mức muốn ăn hoài. Vẫn sống, vẫn cười, vẫn đi làm, vẫn gọi nhau là “vợ chồng”… nhưng có cái gì đó cứ trôi tuột, nhạt dần, mỏi mệt dần.

Không phải trách người này, ghét người kia. Chỉ là bắt đầu hiểu: hôn nhân không phải con đường duy nhất để một người phụ nữ “ổn định”.
Mà nếu bước sai người, thì ổn định đâu chẳng thấy… chỉ thấy ổn ào, và một đống việc phải tự làm mà vẫn bị cho là “ăn bám”.

Ngày chưa lấy chồng, người ta bảo: “Gái lớn rồi, lo mà ổn định đi.”
Đến khi lấy rồi, có khổ cũng không dám than, vì lại bị nói: “Thì ai biểu ham cưới!”
Nghe vậy, cũng chỉ biết cười. Cười mỏi miệng, mà trong lòng thì rối như nồi bún thiu.

Thế mới nói, phụ nữ mà… sao cũng bị nói.
Mà khổ hay không, thiệt ra không nằm ở chuyện có chồng hay không… mà nằm ở chỗ có chọn đúng người và đúng lúc chưa.

Đúng người thì cơm nguội cũng thấy ngon.
Sai người thì sơn hào hải vị cũng thấy ngán.

Giờ mà ai hỏi: “Lấy chồng có sướng không?”
Chắc chỉ cười: “Tuỳ, giống như mua vé số. Có người trúng độc đắc. Có người trúng gió…”

Còn không lấy thì sao? Thì rảnh. Thì yên.
Thì cuối tuần tự thưởng cho mình một buổi cà phê check-in, một chiếc váy đẹp, một tối nằm dài xem phim mà chẳng ai càm ràm: “Suốt ngày điện thoại!”
Không ai hỏi “em định nấu gì?”, cũng không ai nhắc “nhớ lấy đồ giặt.”

Chỉ có mình mình. Và những khoảng lặng.
Đôi khi buồn, nhưng là nỗi buồn mình chọn. Không phải vì ai. Không phải vì sống hộ ai.

Thật ra á, phụ nữ chọn kiểu sống nào cũng được hết.
Lấy chồng cũng được. Không lấy cũng được.
Miễn là đừng sống… hộ cảm xúc của người khác.

Đừng lấy chồng vì “ai cũng lấy.”
Đừng độc thân vì “người ta nói lấy chồng là khổ.”
Đừng nghe những lời mà chính họ cũng chưa từng sống qua.

Vì hạnh phúc – từ đầu đến cuối – luôn là chuyện rất cá nhân.

Có một điều ít ai nói thẳng, nhưng mình sẽ nói ở đây:
Không có ai sống thay mình cả.
Không ai chịu đau hộ mình lúc nước mắt rơi trong bếp.
Không ai chịu mỏi hộ mình khi ôm con sốt giữa đêm.
Không ai bước qua những trận cãi vã, những lần im lặng nghẹn ngào… trừ mình.

Nên nếu đã phải sống – thì xin hãy sống sao cho mình thấy yên.

Dù là sống trong một căn nhà có tiếng trẻ con gọi “mẹ ơi”, hay là sống một mình trong một căn hộ nhỏ, với giấc ngủ trọn vẹn và ly trà thơm bên cửa sổ.
Chọn gì cũng được. Miễn là chọn trong tỉnh táo. Không phải trong áp lực. Càng không phải trong sợ hãi.

Bạn có thể từng vấp ngã. Từng nghĩ mình sai khi không giống như mọi người.
Từng tự hỏi: “Hay là mình đã chọn sai rồi?”

Không đâu.
Đời không có gì gọi là “chọn đúng tuyệt đối.”
Chỉ có chọn sao cho hôm nay – khi bạn nhìn lại – bạn thấy: “Tôi đã đủ can đảm để sống thật.”

Nếu bạn đang buồn, đang rối, đang cảm thấy lạc lõng giữa cuộc sống…
Mình không có lời khuyên nào đâu.
Mình chỉ muốn ngồi đây, lặng lẽ, để bạn biết: bạn không một mình.

Ai rồi cũng có lúc yếu lòng.
Ai rồi cũng có lúc tự hỏi “sống vậy đúng chưa?”
Và ai rồi cũng sẽ đến lúc nhẹ nhõm thốt lên:
“Cuối cùng, tôi cũng sống theo cách của mình.”

Bạn thấy đó, câu hỏi “Lấy chồng có sướng không?”… thật ra không có câu trả lời chính xác.
Chỉ có bạn mới biết, bạn muốn gì.
Chỉ có bạn mới sống cuộc đời của bạn.
Còn người ta – họ có thể nói gì cũng được.

Phụ nữ có thể từng yêu sai người, nhưng bạn không sai. Bạn chỉ đang học cách yêu.