Nội dung
ToggleThì ra… hạnh phúc không ở đâu xa
Có những đêm, khi cả thế giới đã đi ngủ, mình vẫn còn nằm đó, mắt mở trân trân nhìn trần nhà. Không phải vì không buồn ngủ, mà vì có những thứ trong lòng chưa kịp ngủ yên.
Rồi bất chợt, nghe tiếng thở đều đều bên cạnh. Tiếng con trở mình, ú ớ vài câu vu vơ trong giấc mơ. Tiếng chồng khẽ ho, rồi kéo lại chiếc mền bị xô lệch.
Lúc đó… không hiểu sao tim mình dịu hẳn.
Té ra, thứ gọi là “bình yên” mà bao năm qua mình tìm kiếm, không phải một điều gì đó cao xa hay lớn lao. Mà đơn giản chỉ là khoảnh khắc như vậy – khi bên trái là người chồng lặng lẽ, bên phải là đứa con ngoan lành, còn mình thì nằm chính giữa, thở một hơi thật dài, rồi mỉm cười trong bóng tối.
Không cần ai phải hiểu, chỉ cần một người lặng lẽ bên cạnh
Phụ nữ đến một độ tuổi nào đó, không còn mong người khác phải thấu hiểu tất cả những gì mình trải qua. Vì biết rằng, ngay cả chính mình, đôi lúc cũng không lý giải nổi vì sao mình mệt, vì sao mình buồn, vì sao nước mắt cứ tự chảy ra như thế.
Chỉ cần một người – không hỏi gì nhiều – nhưng thấy mình im lặng thì khẽ đặt tay lên vai, hoặc chỉ đơn giản là ngồi yên cạnh mà không bỏ đi.
Vậy thôi.
Không ồn ào. Không cần phô trương.
Mình từng nghĩ, hạnh phúc là những buổi tối hẹn hò, là hoa vào mỗi dịp đặc biệt, là những lời ngọt ngào như phim. Nhưng càng lớn, càng từng trải, càng đi qua nhiều thăng trầm, mình mới hiểu – những điều đó đẹp thật, nhưng không bền.
Thứ ở lại cùng mình lâu nhất, chính là cảm giác an toàn. Là khi biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, vẫn có người ở đó – không phải để giải quyết thay, mà để cùng mình đi qua.
Hạnh phúc là khi vẫn còn việc để làm, vẫn còn người để yêu
Có những ngày, mình mệt rã rời. Việc ở cơ quan chưa xong, việc nhà chồng chất, con thì bệnh, chồng thì cũng đang xoay như chong chóng với công việc. Mình như cái bóng lặng lẽ, lướt qua ngày.
Nhưng rồi, khi nhìn con ngủ ngon lành, nhìn nhà cửa gọn gàng sau một ngày bận bịu, mình lại thấy lòng có chút gì ấm lên.
Thì ra, cảm giác “mình vẫn còn có ích” quan trọng đến vậy.
Phụ nữ, dù mạnh mẽ hay yếu mềm, cũng luôn muốn thấy mình có giá trị trong mắt ai đó. Không nhất thiết phải là sự công nhận rầm rộ. Chỉ là một câu “cảm ơn vì hôm nay em đã vất vả”, một cái siết tay nhẹ khi thấy mình gục đầu xuống bàn vì mệt.
Chừng đó thôi, đủ để sống tiếp.
Có một nơi để quay về – thế là đủ
Thời trẻ, mình từng nghĩ: “Sống là phải đi, phải khám phá, phải mơ lớn, phải làm điều phi thường.” Giờ thì nghĩ khác rồi.
Sống, đôi khi chỉ cần… có một nơi để quay về.
Một căn nhà nhỏ, một chỗ ngồi quen thuộc, một tiếng gọi “mẹ ơi”, một câu hỏi “em ăn gì chưa?”. Những thứ đó, thoạt nghe thì bình thường, thậm chí là tầm thường, nhưng chính là gốc rễ của bình yên.
Khi còn trẻ, người ta hay đếm hạnh phúc bằng số lần được tặng quà, được đi du lịch, được yêu chiều. Khi đã trưởng thành, người ta đếm bằng số lần được ngủ ngon giấc, được ăn bữa cơm nóng, được sống trong nhà không cãi vã.
Hạnh phúc, hóa ra là được sống những ngày không có gì đặc biệt cả – nhưng lòng lại thấy đủ đầy.
Không cần nhiều, chỉ cần đúng người
Phụ nữ không cần quá nhiều thứ như người ta vẫn tưởng. Không cần những món quà sang trọng, không cần nhà lầu xe hơi, không cần vạn người theo đuổi.
Chỉ cần một người biết mình hay buồn khi mưa về. Một người hiểu rằng khi mình im lặng, không phải vì giận dỗi, mà là vì đang mỏi.
Một người không nói quá nhiều, nhưng luôn biết cách giữ lấy tay mình đúng lúc mình sắp buông.
Một người khiến mình mềm lòng chỉ bằng một ánh nhìn.
Chừng đó là đủ để sống tử tế với cuộc đời, dù nó có không luôn dịu dàng với mình.
Và nếu hôm nay bạn đang buồn…
Nếu bạn đang thấy cuộc sống quá mệt, tình cảm quá chông chênh, lòng mình quá trống – thì hãy cứ thở một hơi dài. Đừng cố gồng lên. Cũng đừng tự trách mình yếu đuối.
Bạn chỉ đang… sống thôi.
Và sống, vốn dĩ luôn là hành trình nhiều đoạn gập ghềnh.
Không ai luôn vững vàng. Cũng không ai mãi ở đáy sâu. Mọi thứ rồi sẽ đi qua – theo một cách nào đó.
Cứ chậm lại. Cứ để lòng mình buồn nếu nó muốn. Nhưng rồi cũng nhớ – buồn xong thì phải ngủ một giấc thật sâu. Sáng mai dậy, vẫn phải ăn sáng, đánh răng, mặc đồ đẹp, và tiếp tục sống.
Vì biết đâu, chỉ cần thêm một ngày nữa thôi, cuộc đời sẽ lại dịu dàng hơn với bạn.
Thì ra, hạnh phúc không ở đâu xa.
Chỉ là khi mình thấy lòng bình yên giữa những điều rất đỗi quen thuộc. Chỉ là một ngày trôi qua không biến cố. Chỉ là có người để ôm khi đêm về, và có người để nói “về nhà thôi” khi ngày dài kết thúc.
Nếu bạn đã có điều đó – hãy biết ơn. Nếu chưa có – cũng đừng lo, rồi một ngày, bạn sẽ gặp được.
Vì những người từng tổn thương sâu sắc, thường là những người cuối cùng sẽ hiểu được… thế nào là yêu thương thật sự.






