Lúc nhỏ, người ta cứ dặn nhau: “Phải ngoan, phải yêu thương, phải thứ tha”.
Lớn lên rồi, em mới hiểu – có những thứ tha cần đủ đau, và có những bài học cần đủ mất mát mới học được.
Có ai hỏi em rằng: “Sao giờ em sống khép kín thế?”
Em cười nhẹ. Không khép. Chỉ là em đã đi qua đủ sóng gió để biết mình cần giữ lại những gì, và để ai đó nhìn thấy những gì.
Không phải em không có chuyện để kể, chỉ là em không còn cần phải kể nữa.
Nội dung
Toggle
Có những vết sẹo không cần kể lại…
Nếu ai đó từng thực sự bước vào đời em, chắc sẽ nhận ra…
Có những buổi tối em lặng im đến mức không ai hiểu nổi trong đầu em đang nghĩ gì.
Có những ngày em cười nói rất nhiều, nhưng chỉ để lấp đi những khoảng trống chưa ai lấp nổi.
Người ta nói, phụ nữ từng trải hay giấu nỗi buồn vào mắt.
Không hẳn. Em giấu nó vào cách sống – vào việc em chọn im lặng khi có thể tranh cãi, vào việc em mỉm cười thay vì phản kháng, vào việc em lùi lại… để giữ cho lòng mình yên.
Em từng đau, nên em biết giữ lấy mình
Không phải ai từng tổn thương cũng mạnh mẽ. Nhưng ai mạnh mẽ rồi, đều từng tổn thương.
Em cũng từng như thế – từng hy vọng, từng chạy theo những điều mình nghĩ là mãi mãi.
Để rồi một ngày, khi mọi thứ sụp xuống, em nhận ra: Hóa ra chẳng có gì là của mình nếu điều đó không muốn ở lại.
Từ đó, em không còn chạy theo ai nữa.
Em dừng lại, chăm sóc lấy chính mình.
Từng bước, từng bước, em học lại cách yêu bản thân như yêu một người bạn vừa trải qua một cơn bão lớn.
Tự em nhóm lửa, tự em giữ ấm cho mình
Ngày trước, em từng mong ai đó đến, để ôm em, để nói: “Em không sao đâu.”
Giờ thì khác. Em không còn đợi. Em đã học được cách tự nói điều đó với chính mình.
Em tự mua cho mình một ly cà phê ấm, tự bước vào rạp phim một mình, tự bật nhạc và dọn dẹp căn phòng nhỏ sau một ngày mệt nhoài.
Những điều nhỏ bé đó – chính là ngọn lửa em tự nhóm, để sưởi ấm lấy em.
Có người hỏi: “Thế không thấy cô đơn sao?”
Có. Nhưng là nỗi cô đơn dễ chịu – vì em biết, em đang sống thật với mình.
Không cần hào quang, chỉ cần một trái tim yên
Ngày xưa, em từng thích những ánh nhìn ngưỡng mộ, từng muốn mình là một phần đáng nhớ trong đời ai đó.
Bây giờ thì em chỉ cần… bình yên.
Một công việc vừa sức.
Một căn phòng nhỏ.
Một tách trà nóng bên khung cửa sổ.
Một buổi chiều không vội.
Không cần sống như ai, không cần chứng minh điều gì. Chỉ cần được là phiên bản tốt nhất của chính mình – là đủ.
Nếu bạn cũng từng đau, hãy tin: bạn đã mạnh hơn rất nhiều rồi đấy
Có thể bạn không nhận ra, nhưng chính việc bạn vẫn đang đọc dòng chữ này – nghĩa là bạn vẫn chưa bỏ cuộc.
Bạn đã đi qua những ngày chẳng ai hiểu mình.
Bạn đã biết thế nào là rơi, là vấp, là mất – nhưng bạn vẫn ở đây, vẫn tồn tại, vẫn sống với một trái tim đủ đầy từng trải.
Đừng tự ti vì những vết sẹo, bạn nhé.
Chúng không xấu xí. Chúng chỉ chứng minh rằng: bạn đã từng rất dũng cảm khi đối diện với những gì mình từng nghĩ là không thể vượt qua.
Em – hay bạn – hay bất kỳ người phụ nữ nào từng đau, đều có thể nhóm lại ngọn lửa cho mình.
Không cần ai thắp giùm.
Không cần phải hét lên để ai nghe thấy.
Chỉ cần một trái tim tỉnh táo và một cái nhìn đủ từng trải.
Bởi, phụ nữ từng đau… thường không cần ai bảo vệ nữa.
Vì họ – đã học cách đứng lên và ôm lấy chính mình.
Có những vết sẹo không cần kể lại…




