Có một loại đường… không ngọt chút nào, nhưng lại tốt cho lòng người. Người ta gọi đó là: đường ai nấy đi.

Nghe thì buồn. Nhưng đôi khi, đó lại là sự tử tế cuối cùng mà hai người có thể dành cho nhau.

Không phải vì hết yêu. Cũng không hẳn là ghét bỏ. Chỉ là… mỏi rồi. Cạn rồi. Mỗi lần cố gắng là một lần thấy mình xa chính mình thêm một chút.

Có người từng là cả thanh xuân của mình. Là tất cả những dịu dàng, là những lần thức trắng chờ tin nhắn, là những buổi tối nằm nhìn trần nhà, nghĩ về một ngày nào đó cùng nhau…

Nhưng rồi những ngày đó không tới. Hoặc tới, nhưng không giống như mình mong.

Có những sáng tỉnh dậy, mở mắt ra, thấy tim mình trống hoác. Không phải vì ai làm gì sai. Chỉ là mình thấy… mệt. Kiệt sức. Vì cứ mãi chạy theo cảm xúc của một người không còn đi cùng nhịp.

Bạn có từng trải qua cảm giác đó chưa? Cái cảm giác mà… dù đang trong một mối quan hệ, nhưng lại cô đơn khủng khiếp.

Mình từng nghĩ: chỉ cần mình tốt thêm chút nữa, quan tâm thêm chút nữa, nhún nhường thêm chút nữa… thì mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng càng cố gắng, mình càng bị bỏ lại.

Có lúc mình như cái bóng đi cạnh họ. Họ vui, mình vui ké. Họ buồn, mình cũng buồn theo. Nhưng ngược lại thì không. Mình tổn thương – họ không biết. Mình tủi thân – họ không quan tâm. Mình cần một vòng tay – họ bận.

Và rồi… mình đánh mất chính mình lúc nào không hay. Cái người từng hay cười, từng thích đọc sách, từng thích đi đâu đó một mình, từng có nhiều bạn… giờ đây chỉ còn là một phiên bản mỏi mệt.

Đó là lúc mình hiểu: tình yêu, nếu không khiến mình tốt hơn, thì đang làm mình hao gầy đi từng ngày.

“Đường ai nấy đi” – không phải vì ích kỷ. Mà là một cách để mình học cách thương mình lần nữa. Học cách đặt cảm xúc của mình lên bàn cân, chứ không dồn tất cả vào một người khác.

Rời đi không phải vì không yêu nữa. Mà là vì… đã yêu đủ rồi. Đã cho đi đủ rồi. Và giờ là lúc mình cần quay về, với mình.

Nhiều người bảo: “cố thêm chút nữa đi, biết đâu…”. Nhưng mình nghĩ, có những thứ không nên cố. Như cái cây đã khô rễ, có tưới bao nhiêu nước cũng chẳng sống lại được. Còn có khi, lại làm úng cả những phần tươi mới.

Buông ra, không phải để trốn tránh. Mà là để giải thoát cho cả hai. Để mỗi người có c ơ hội tìm về đúng nhịp sống mà họ xứng đáng.

Người ta hay hỏi nhau: “chia tay có đáng không?”. Nhưng mình nghĩ, đáng hay không không quan trọng bằng việc: sau đó, mình có bình yên hơn không?

Vì đôi khi, yêu nhau – nhưng không hiểu nhau, thì cũng chỉ làm nhau tổn thương thêm mỗi ngày.

Nên nếu bạn đang ở trong một mối quan hệ mà bạn cảm thấy… bạn không còn là chính mình nữa – thì mình mong bạn can đảm. Không nhất thiết phải rời đi ngay, nhưng hãy thành thật với lòng mình. Lắng nghe chính mình một lần. Xem thử: mình đang sống, hay đang chịu đựng?

Và nếu một ngày, bạn quyết định rời đi… thì xin đừng tự trách. Cũng đừng trách người kia. Vì đôi khi, kết thúc… chính là cách để bắt đầu một hành trình khác – nhẹ hơn, dịu dàng hơn, và đúng với bạn hơn.

Mình không hứa, sau chia tay là bình yên. Nhưng mình biết, ít nhất, bạn sẽ dần trở lại. Với những điều nhỏ bé từng khiến bạn vui. Với một nụ cười không cần gồng gánh. Với những sáng thức dậy không thấy trống rỗng nữa.

Bạn sẽ mất thời gian, có thể là vài tuần, vài tháng… hay lâu hơn. Nhưng rồi bạn sẽ ổn. Bạn sẽ thấy, thì ra một mình – không hề đáng sợ như mình từng nghĩ.

Và khi bạn đã đủ lành, bạn sẽ lại mở lòng. Lần này, là với chính mình trước tiên. Rồi sau đó, là với một người khác – nếu có.

Một người không khiến bạn phải đoán, không bắt bạn chờ, không làm bạn thấy lạc lõng trong chính tình yêu của mình.

Người đó, có thể chưa tới. Nhưng họ sẽ tới.

Còn hiện tại, xin bạn hãy yêu mình trước đã.

Vì bạn xứng đáng.

Thật đấy.

 

Gia đình là tổ ấm, không phải chiến trường của quyền kiểm soát. Có những nỗi tủi thân không thể gọi tên, chỉ có thể cảm nhận