Có người đùa: “Thời buổi này chỉ lo đau dạ dày thôi, chứ đau lòng là chuyện nhỏ.” Nghe thì cười, mà nghĩ lại thấy… cũng chẳng sai.
Vì đến một độ tuổi nào đó, mình sẽ hiểu: cảm xúc buồn nhất rồi cũng sẽ qua, chỉ có cơ thể này – là mình không thể bỏ rơi.
Ngày xưa, có những chuyện nhỏ xíu mà mình cũng thấy như tận thế. Một tin nhắn bị seen không rep. Một cuộc gọi bị lỡ. Một lời nói không được nói ra. Rồi mình suy nghĩ miết, quay vòng trong đầu, tự hỏi mình đã làm gì sai, mình không đủ tốt ở đâu. Tự dằn vặt, tự khiến bản thân mệt nhoài.
Có lần em mất ngủ nguyên cả đêm chỉ vì một lời hờn dỗi chưa được dỗ. Cũng từng nhịn ăn vì một cảm giác bị bỏ rơi. Rồi ngồi trước mâm cơm nguội lạnh, thấy lòng mình còn lạnh hơn cả chén canh.
Nhưng rồi… cũng qua hết.
Mình vẫn phải sống. Vẫn phải dậy đi làm. Vẫn phải mua đồ ăn. Vẫn phải thanh toán tiền điện. Và dần dần, mình học được cách buông bớt những điều không đáng.
Có một hôm, em ngồi lặng nhìn mình trong gương. Mắt thâm, tóc rối, mặt phờ phạc. Vì ai? Vì điều gì? Rồi em tự hỏi: Nếu mình không chăm được cho bản thân, thì còn ai sẽ làm điều đó giúp mình?
Từ hôm đó, em bắt đầu ngủ sớm hơn. Bắt đầu ăn uống tử tế lại. Bắt đầu đi bộ mỗi sáng. Không phải vì ai, mà vì em không muốn bản thân kiệt quệ thêm nữa.
Người ta có thể rời đi. Công việc có thể đổi thay. Tình cảm có thể không trọn vẹn. Nhưng sức khỏe – là thứ nếu mất, sẽ chẳng có gì đổi lại được.
Em từng nghĩ mình không mạnh mẽ. Nhưng thật ra, mình mạnh hơn mình tưởng rất nhiều.
Chuyện gì cũng có thể làm lại, chỉ cần còn sức khỏe. Chỉ cần còn lòng tin vào chính mình.
Có người quay lưng, sẽ buồn. Nhưng họ không thể lấy đi nụ cười của em, nếu em không để.
Có người khiến mình tổn thương, nhưng họ không định nghĩa được giá trị của mình.
Chỉ cần mình ăn đủ, ngủ đủ, sống tử tế với chính mình – thì chẳng có nỗi buồn nào đủ sức gục em được lâu.
Em từng tưởng phải có ai đó yêu mình, mình mới thấy mình có giá trị. Nhưng giờ em hiểu: tình yêu không đến từ bên ngoài. Nó bắt đầu từ chính mình. Mình yêu mình, chăm mình, ôm lấy phần tổn thương bên trong mình… rồi tự nhiên, mình cũng thấy đủ đầy hơn.
Không cần ồn ào. Không cần phải cố gồng mình tỏ ra ổn. Chỉ cần mỗi ngày, dành một chút nhẹ nhàng cho bản thân.
Ngủ một giấc tròn. Uống một ly nước ấm. Mua một bó hoa nhỏ để bàn làm việc. Gội đầu, dưỡng tóc, đắp mặt nạ. Đọc vài trang sách hay. Tắt điện thoại một lúc. Nghe một bản nhạc quen.
Mình không cần phải biến thành ai đó mới thấy đời có ý nghĩa. Chỉ cần trở về với chính mình – nguyên vẹn, đủ đầy, dù có những vết xước – cũng đã là một hành trình đáng quý rồi.
Bây giờ, em chọn sống bình an. Không phải vì em không còn khát khao hay mơ ước. Mà vì em biết, chỉ khi lòng mình yên, mình mới đủ sáng suốt để biết điều gì là xứng đáng giữ lại, điều gì nên buông đi.
Em chọn chăm cho tâm mình sáng, da mình đẹp. Không phải để ai khen. Mà để mỗi lần soi gương, em có thể mỉm cười với chính mình.
Em chọn yêu người xứng đáng. Nhưng trước hết, em yêu chính mình một cách đàng hoàng.
Bởi vì em hiểu:
Mọi thứ có thể bắt đầu lại. Nhưng bản thân này – chỉ có một.
Và em không thể bỏ rơi chính mình thêm một lần nào nữa.






