Có những đêm khuya, ta nằm co mình trong bóng tối, chẳng vì lạnh mà vì thấy mình nhỏ bé quá giữa cuộc đời.
Không phải ai cũng hiểu được những gì ta đang trải qua. Nhất là khi vẻ ngoài mình vẫn ổn, vẫn cười, vẫn đi làm, vẫn làm tròn những vai diễn mà cuộc đời giao cho: con gái ngoan, người yêu lý tưởng, mẹ hiền, vợ đảm…
Nhưng phía sau những vai diễn ấy, có một người phụ nữ – đang mỏi. Không mỏi vì yếu đuối, mà vì đã gồng lên quá lâu.
Có những mối quan hệ, càng cố giữ lại, lại càng thấy mình lạc lõng. Có những người, càng yêu, lại càng thấy mình cô đơn. Và có những khoảnh khắc, ta nhìn người bên cạnh mình mà tự hỏi: “Liệu họ có thật sự cần mình, hay chỉ là quen với sự có mặt của mình mà thôi?”
Từng có lúc ta nghĩ: chỉ cần yêu đủ nhiều, nhường nhịn đủ nhiều, người ta sẽ hiểu. Nhưng không em ạ. Tình cảm không phải là bài toán, mà khi cố gắng cộng thêm là sẽ có kết quả đúng. Nếu phải gồng lên để giữ ai đó, thì đó đã không còn là tình yêu nữa rồi. Đó là sự chịu đựng.
Và phụ nữ mình hay có một thói quen lạ: càng thương ai, lại càng dễ nhẫn nhịn. Cứ nghĩ rằng hy sinh là cách để giữ người ta lại bên mình. Nhưng đâu biết, người ta càng quen với sự chịu đựng ấy, thì lại càng xem nó như điều hiển nhiên. Mà điều hiển nhiên – là điều dễ bị bỏ qua nhất.
Chọn người tài giỏi, thú vị, cuốn hút – thì phải chấp nhận đi kèm những bất an, những thử thách. Chọn người an toàn, nhẹ nhàng – thì đôi khi lại thấy mình như đứng yên giữa những ngày trẻ trôi qua lặng lẽ.
Cuối cùng, có lẽ câu hỏi không phải là: “Anh ấy có đủ tốt không?” mà là: “Mình đã đủ bình yên để chọn ai đó chưa?”
Tình yêu không phải là một cuộc tuyển chọn. Mà là một sự phản chiếu. Em là ai, thì em sẽ hút về một người như thế. Em càng đầy đặn về tâm hồn, càng biết mình cần gì, càng không chấp nhận sự nửa vời – thì những điều đến với em, cũng sẽ khác.
Buông, không phải là thất bại. Là biết rằng mình xứng đáng với những điều nhẹ nhàng hơn, thật lòng hơn.
Có những người – chỉ ghé qua. Họ mang theo vài bài học, vài nỗi đau, vài lần bật khóc giữa đêm. Nhưng rồi cũng là họ khiến mình tỉnh ra. Rằng yêu thôi chưa đủ. Mà còn phải biết mình muốn gì trong tình yêu ấy.
Đừng để một ai đó làm mờ đi chính mình. Đừng để bản thân thu bé lại chỉ để vừa với lòng bàn tay của một người không bao giờ chịu mở rộng lòng ra đón nhận.
Và nếu một ngày, em nhận ra người mình yêu chẳng còn ở đó nữa – thì cũng đừng hoảng. Đàn ông đâu phải là điều duy nhất khiến cuộc sống có ý nghĩa. Họ không phải là tiền, mà mất đi thì hoảng loạn. Họ là một phần trong hành trình – chứ không phải là đích đến.
Em xinh đẹp, em từng trải, em đã đi qua đủ những nỗi đau để hiểu rằng: không phải ai cũng ở lại, nhưng bản thân mình – thì luôn cần được yêu thương trước tiên.
Vậy nên, thay vì nghĩ xem ai sẽ chọn mình, hãy dành thời gian để trở thành người khiến mình tự hào.
Tập sống mà không cần phải gồng. Tập vui vì những điều bé xíu. Tập tử tế với bản thân như cách mình từng tử tế với người khác. Vì rồi sẽ có một ngày – khi em đủ vững vàng, em sẽ là người được chọn. Không phải vì may mắn, mà vì em xứng đáng.
Thôi kệ. Ai muốn ở lại thì ở. Ai muốn đi – mở cửa cho họ đi nhẹ nhàng. Và em sống làm sao, để nếu một ngày ai đó rời đi, họ sẽ không bao giờ tìm được ai như em lần thứ hai.
Ngủ một giấc thật sâu nhé. Ngày mai lại bắt đầu từ chính em – người duy nhất có thể khiến mình hạnh phúc mà không cần xin phép ai cả.
Đôi khi điều tử tế nhất là thôi bước vào đời con cái – Mẹ chồng nàng dâu






