Tôi từng nhìn thấy một người phụ nữ rất đẹp. Không phải kiểu đẹp khiến người ta ngoái nhìn trên phố. Mà là một vẻ đẹp bình yên, nhẹ nhàng, như ánh nắng xuyên qua kẽ lá vào buổi sớm. Cô ấy không cố gắng tỏ ra hạnh phúc, nhưng sự hiện diện của cô ấy làm không khí xung quanh như ấm hơn một chút.

Rồi một ngày, tôi không còn thấy cô ấy như thế nữa.

Không phải vì cô ấy thay đổi. Mà vì ánh sáng trong cô ấy mờ dần đi. Từng chút một.

Tôi nghĩ, một trong những điều buồn nhất trên đời, là khi thấy một người phụ nữ dần đánh mất chính mình. Không phải vì cô ấy yếu đuối. Cũng chẳng phải vì cuộc đời quá khắc nghiệt. Mà vì cô ấy đã tin vào một điều không nên tin: rằng yêu một người đủ lâu, đủ sâu… thì có thể khiến người đó biết yêu lại mình.

Cô ấy từng là người phụ nữ yêu đời, yêu mình, yêu người. Cô ấy từng chọn màu son vì thấy vui, chứ không vì muốn ai đó khen. Cô ấy từng bước ra đường với nụ cười và ánh mắt trong veo – như thể mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng rồi, từng ngày, cô ấy bắt đầu giữ im lặng nhiều hơn. Cười ít hơn. Bớt quan tâm đến mình hơn.

Không có gì rõ ràng. Không có tiếng khóc nức nở. Không có những trận cãi vã long trời lở đất. Chỉ là… một nỗi buồn rỉ máu, ngấm vào từng hơi thở.

Tôi từng là cô ấy.

Tôi từng nghĩ rằng, nếu mình nhẫn nại đủ, nhẹ nhàng đủ, không đòi hỏi gì… thì tình yêu sẽ ở lại. Từng gồng mình giữ cho cuộc sống “ổn” – chỉ để người ngoài không lo, để gia đình không thất vọng, để bản thân không phải đối diện với sự thật rằng: mình đang dần chết mòn trong một mối quan hệ không còn nuôi dưỡng.

Có những người đàn ông không đánh bạn, không mắng chửi bạn, nhưng lại khiến bạn nhỏ lại mỗi ngày. Họ không làm gì sai rõ ràng – và chính vì thế bạn càng dễ nghi ngờ bản thân. Họ không nói gì, nhưng sự thờ ơ của họ đủ để khiến bạn nghĩ rằng: chắc là do mình chưa đủ tốt. Họ rút đi tình cảm một cách từ tốn, nhẹ nhàng – như thể chưa từng thật lòng với bạn.

Và bạn ở lại. Không phải vì không biết rời đi. Mà vì bạn sợ. Sợ đơn độc. Sợ phải bắt đầu lại. Sợ rằng, nếu bước ra khỏi mối quan hệ này, bạn sẽ chẳng còn gì. Nhưng bạn quên mất một điều: bạn đã từng có mọi thứ – là chính mình.

Nếu bạn đang đọc những dòng này, và thấy lòng mình nhói lên một chút… thì tôi muốn bạn biết: bạn không điên. Bạn không yếu đuối. Bạn không sai. Bạn chỉ mỏi mệt. Và có thể, bạn đang cần một lý do để bắt đầu chọn lại chính mình.

Không, tôi không bảo bạn phải rời đi ngay sáng mai. Không ai có quyền nói bạn nên hay không nên làm gì. Nhưng tôi mong, vào một buổi sáng nào đó – khi mở mắt, bạn sẽ nhớ ra:

Rằng bạn từng là người phụ nữ biết yêu bản thân mình. Từng thấy bản thân xứng đáng với mọi điều tử tế trên đời. Từng biết cách cười – không phải để che giấu nỗi buồn, mà vì thật sự thấy hạnh phúc. Từng không cần ai bên cạnh để cảm thấy đủ đầy.

Và nếu ký ức đó quay về – hãy nắm lấy nó. Đừng bỏ quên mình chỉ vì ai đó không biết cách yêu. Đừng để một người không xứng đáng khiến bạn nghi ngờ giá trị của chính mình.

Tôi biết, có thể bạn đang sống sót trong im lặng. Nhưng bạn không cô đơn. Trên đời này, có nhiều người như bạn hơn bạn nghĩ. Cũng từng đau, từng gồng, từng lạc mất mình. Và rồi, họ đã tìm lại được ánh sáng. Không phải nhờ một ai đưa tay kéo lên. Mà vì họ chọn đứng dậy. Chọn bắt đầu lại. Chọn yêu lại chính mình – lần nữa.

Bạn xứng đáng với tình yêu khiến bạn nở hoa. Không phải tình yêu khiến bạn héo úa từng ngày.

Hãy nhớ: ánh sáng trong bạn – chưa bao giờ mất. Chỉ là bị che khuất một chút. Nhưng nó vẫn ở đó. Và nó sẽ rực rỡ trở lại, khi bạn thật sự chọn sống cho mình.

Một ngày kia, bạn sẽ học cách ôm lấy chính mình. Tự chữa lành không phải là mạnh mẽ, mà là dịu dàng với mình hơn