Có những đêm, mình nằm im trong bóng tối, nghe tiếng đồng hồ kêu tích tắc, mà lòng cứ xoay mòng mòng như một chiếc quạt không cánh. Mình không biết đã bao lần tự hỏi: “Sao người ta có thể hờ hững với một người vì họ đã từng làm mọi thứ?”
Phụ nữ hay có thói quen yêu bằng tất cả những gì mình có. Cơm ngon, áo sạch, nhà cửa êm ấm – không phải vì muốn giữ chân ai, mà chỉ đơn giản là thấy vui khi người mình thương có đủ đầy. Nhưng đôi khi, mình nhận ra, những điều đó lại khiến họ nghĩ… mình là hiển nhiên.
Người ta hay đùa: đàn ông mà thương vợ con thật lòng, có đem bỏ giữa chợ, ảnh cũng ráng lội bộ tìm về cho bằng được. Vì ở đâu cũng không có nồi cơm dẻo như nhà, không có đôi mắt nào nhìn ảnh như đang… tha thứ mỗi ngày. Nhưng, có những anh thì khác. Cho ở nhà êm ấm, vợ lo từng bữa, giặt từng cái áo… mà cứ ngứa ngáy chân tay, rảnh là nghĩ cách bước ra khỏi cửa, không phải để đi làm mà để… đi sai.
Không phải vì họ không thương, mà là… họ không biết thương đúng cách. Mình sống gần một người, tưởng là gần nhau, nhưng thật ra đôi khi còn thấy cô đơn hơn ở một mình. Nhiều chị vợ buồn, không phải vì chồng không đẹp trai hay không giỏi giang, mà vì sống cạnh một người không đặt vợ con ở đúng vị trí.
Mình từng nghĩ chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, thêm chút nữa thôi, họ sẽ hiểu. Nhưng sự thật là: người cần giữ… thì không cần giữ. Người cần đi… thì níu cũng chẳng bằng. Mình giữ họ bằng nhà cửa, bằng cơm nước, bằng hy sinh… họ lại tìm cách thoát ra như đang bị ràng buộc. Còn nếu người ta thương thiệt, mình thở dài thôi người ta cũng chạy về.
Nên, đến một lúc, mình hiểu: dây xích tốt nhất trong hôn nhân không phải là kiểm soát, là tra hỏi hay giữ lương. Mà là nhân cách. Là tự trọng. Là tình thương dành cho người ở nhà đang chờ cơm nóng. Một người đàn ông biết thương, biết nghĩ, sẽ tự thấy bản thân không có quyền làm đau người đang vì họ mà cố gắng mỗi ngày.
Không ai cần phải là nữ anh hùng trong đời ai. Mình chỉ cần là chính mình, sống đời tử tế. Người đi thì cứ đi, người ở lại – dù chỉ một người thôi – cũng phải là người biết trân trọng mình.
Vì cuối cùng, phụ nữ à, điều quan trọng không phải là giữ chân một ai, mà là giữ bình yên cho chính mình. Mình đau một lần, rồi thôi. Chứ cứ dằn vặt trong một mối quan hệ nửa vời, mình sẽ đau hoài mà chẳng bao giờ lành.
Tình yêu không cần ồn ào, không cần phô trương, chỉ cần đủ chân thành để người kia thấy được. Mà nếu họ vẫn không thấy, thì lỗi đâu còn nằm ở mình nữa?
Mình không thể làm cho ai đó biết yêu thương, nếu bản thân họ chưa sẵn sàng. Nhưng mình có thể chọn cách sống sao cho mỗi ngày trôi qua không là sự hy sinh lặng thầm mà không ai nhận ra. Hãy chọn sống nhẹ nhàng, sống thật với cảm xúc. Không gồng, không cố.
Hãy để mình được mỏi khi mỏi, buồn khi buồn, và đứng dậy khi thấy mình đã đủ nghỉ ngơi. Không ai có thể chạy mãi mà không mỏi, không ai có thể cười mãi khi lòng đang ngổn ngang.
Cuối cùng, cuộc đời đâu cần phải giành giật ai đó cho riêng mình. Chỉ cần, mỗi sáng mở mắt, thấy mình còn yêu đời, còn yêu mình – thế là đủ.
Bởi vì yêu, không phải là giữ. Yêu, là nhìn nhau mà thấy bình yên. Mà nếu không bình yên… thì yêu để làm gì?
Giữ người… không bằng giữ mình.
Và nếu một ngày bạn chợt nhận ra, người bạn từng nghĩ là tất cả, thật ra chỉ là một chương nhỏ trong cuộc đời dài rộng… thì hãy mỉm cười. Vì bạn đã can đảm bước tiếp, dù có đau.
Bạn đã từng yêu hết mình. Bây giờ, hãy học cách yêu lại chính mình – cũng bằng tất cả.
Thế là đủ.
Bạn không sai khi từng yêu quá nhiều. Không phải ai cũng xứng đáng với phiên bản dịu dàng của bạn






